Chàng Hoàng Tử Cải Trang
Phan_18
Buông người xuống ghế, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Ngắm kĩ bức tường treo đầy ảnh của mình với các kiểu pose, khung cảnh khác nhau, anh cười cay đắng :“Không tồi là anh vẫn còn chừa chỗ nhớ về tôi”
Chàng trai ngồi xuống phía đối diện :” Làm sao anh quên em được cơ hả?”
Heechul :” Sau cái ngày ấy thì tôi nghĩ là anh làm được cơ đấy”
Chàng trai :” Khi đó anh không hề có sự lựa chọn nào cả, làm như vậy là cách duy nhất anh bảo vệ được em.”
Nụ cười trên mặt Heechul, đang thật sự rất khó coi :” Ừ, chắc chắn rồi.”
Chàng trai vẫn nhìn Heechul đắm đuối, sau từng ấy thời gian, anh được gặp lại cậu rồi. Sự thật này, khó tin quá.
Heechul lại lên tiếng :”Làm giúp tôi một chuyện.”
Chàng trai không hề do dự :” Bất cứ chuyện gì.”
Heechul :” Nhưng nó không giúp tôi quay về bên anh hay tha thứ cho anh về ngày hôm đó.”
Chàng trai :” Anh biết.”
Heechul tiếp tục :” Siwan đã trốn khỏi tù, và làm một…”
Chàng trai sốt ruột :” Em muốn anh làm gì?”
Heechul :” Loại bỏ hắn ta.”
Chàng trai gật đầu :” Anh sẽ làm.”
Heechul đứng dậy :” Tôi đi đây.”
Chàng trai vội đứng dậy nắm tay Heechul :” Nghe anh nói đi.”
Heechul kiên quyết :” Để tôi đi. Người anh thuộc về là con ả đó, không phải tôi.”
Chàng trai gào lại :” Anh chưa bao giờ là của cô ta cả. Anh mãi mãi là của em.”
Heechul cười gượng :” Làm ơn cho tôi đi.”
Chàng trai nhìn thẳng vào mắt Heechul :” Anh yêu em.”
Heechul :” Tôi đang sống rất tốt, anh cũng nên như vậy.”
Chàng trai :” Không, em không hề và em sẽ không.”
Heechul giằng ra khỏi cái nắm tay, chạy thật nhanh ra khỏi cửa với khuôn mặt đầy nước mắt. Vào xe không thèm để ý tới dây an toàn, phóng xe chạy thẳng….
Chapter 42 :Một cơ hội nữa
Junsu nói với Jaejoong :” Anh ở đâu tối nay ?”
Jaejoong chỉ tay vào chiếc nệm gần đó :” Ngay đây, anh không để Min một mình.”
Junsu gật đầu :” Em cũng vậy.”
Yoochun há hốc mồng :” EM NÓI CÁI GÌ CƠ?”
Junsu :” Em muốn ở lại.”
Yoochun :” Nhưng mà em à, tối nay…”
Junsu gào bằng giọng cá heo :” Ya, Changmin đang bị như thế này mà tất cả những gì trong đầu anh nghĩ được là chuyện ấy hả ?”
Yoochun thảm thiết :” Nhưng nó có bị sao đâu nào TToTT.”
Junsu :” Em ở lại đây tối nay, anh làm gì thì làm một mình anh ấy.”
Changmin đổ dầu vào lửa :” Em cũng cần Junsu ở lại nữa.”
Kibum thở dài không biết làm gì hơn, đành kêu người giúp việc kê thêm nệm cho Yoosu.
Yunho bước tới Yoochun thì thầm :” Ngậm miệng hoặc đi chết. Cậu chọn đi =)).”
Jaejoong ôm Junsu :” Ya, anh nhớ em quá Su ah.”
Jusu cũng ôm lại Jae :” Em cũng thua gì đâu, nhớ anh chết luôn ấy chứ.”
Cả ba người ngồi xuống, nói chuyện vui vẻ quên cả trời đất làm ba kẻ kia cảm thấy như bị sút ra ngoài không thương tiếc.
Yunho nói :” Có bia rượu gì không?”
Kibum :” Có chứ.”
Yoochun :” Sai người đi lấy chút gì đi. mình sắp chết mất.”
Kibum sai người đi lấy rồi quay lại vào phòng, vừa bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Changmin :” Anh đi đâu vậy ?”
Kibum :” Bảo ngưởi đi lấy chút bia thôi, tại mấy em cứ coi bọn anh như không khí vậy.”
Changmin đổi thái độ 180 độ, quay sang khuôn mặt dễ thương :” Em được uống chứ =>”
Kibum :” Em mơ à, em chưa đủ tuổi đâu.”
Changmin vẫn nài :” Nhưng…”
Jaejoong :” Không có nhưng nhị gì hết.”
Changmin thở dài :” Chỉ một ngụm thôi mà.”
Kibum cũng không qua khỏi ải mỹ nam :”Thôi được rồi. Nhấp môi thôi đấy.”
Changmin rạng rỡ gật đầu.
Quay lại với Heechul-
Heechul tới quán bar cũ, cố gắng nốc thật nhiều, anh muốn quên đi mọi thứ về chàng trai kia…
Nhưng số phận không buông tha cho anh, nó cứ nhắc lại kí ức xưa kia, một kí ức anh muốn quên đi…
Sau ly thứ năm, trời đất trong mắt Heechul quay cuồng, mắt đỏ lên vì khóc quá nhiều, một người đàn ông đến ngồi xuống kế bên anh.
Người đàn ông :” Sao người đẹp đây lại ngồi một mình, lại còn khóc thảm thế này ?”
Heechul :” Cút.”
Người đàn ông :” Để anh mời em một ly.”
Heechul mặc cho người đàn ông lạ mặt nhét ly rượu vào tay mình, cầm lấy tu một hơi một hết sạch, rồi lại đập mạnh chiếc ly thủy tinh xuống bàn.
Người đàn ông đưa tay lên vuốt nhẹ đùi Heechul :” Chúng ta đến nơi nào riêng tư một chút nhé.”
Heechul không phản ứng.
Bỗng một giọng nói từ đâu vọng tới tai anh, một giọng nói quen thuộc.
Một giọng nói ấm áp mà anh yêu biết bao nhiêu, để rồi bây giờ nó làm đau anh hơn cả ngản lần: giọng nói của HanKyung.
Hankyung :” Để em ấy yên trước khi tôi tặng ông một cú đấm.”
Người đàn ông lạ mặt đứng dậy :” Em ấy là của tao.”
Hankyung :” Em ấy không phải là của ông, Cút.”
Người đàn ông cười khẩy, định cho Hankyung một phát vào mặt nhưng lại chậm một bước, bị Hankyung ột cước nằm đo sàn :” Còn không biến.”
Người đàn ông bị cướp mồi giận dữ bỏ đi, để lại Heechul đang được Hankyung đưa đi :” Đi nào.”
Heechul nhoài người ra khỏi Hannie :” Để tôi yên.”
Hankyung chụp mạnh người Heechul áp vào mình :” Em say rồi đó.”
Heechul vẫn cố lì :” Tôi ghét anh.”
Hankyung :” Em có thể nghe anh nói một lần được không hả ?
Heechul nức nở :” Không….”
Hankyung không thể kiên nhẫn thêm một phút giây nào nữa. Nắm Heechul cho vào xe, lái một mạch về nhà rồi bế vào phòng mình :” Em nghỉ ngơi đi.”
Heechul :” Thả tôi ra.”
Hankyung :” Không. Em không có cơ hội rời khỏi anh lần thứ hai đâu.”
Heechul :” Anh nói rằng anh sẽ bảo vệ tôi… trước cả thế giới này. Và sau lần thứ hai nói chuyện với ba mẹ, anh bỏ tôi… bỏ tôi để đi lấy con ả kia! Anh thậm chí còn có con nữa kìa. Tôi chả là cái thá gì đối với anh cà khi mà anh cưới nó, tôi đã đứng một mình trong mưa đêm, đã đau đớn chừng nào. Ngay sau đó anh còn vui vẻ với mái ấm riêng mình nữa đấy…Anh định biến tôi thành như thế nào thì mới hả dạ hả ?”
Hankyung :” Em cho anh một lần được giải thích được không?”
Heechul :” Không bao giờ, buông tôi ra.”
Hankyung :” Anh yêu em. Yêu em đến chết đi được. Anh đã yêu em và sẽ mãi yêu em.”
Heechul :” Nói dối.”
Hankyung :” Anh có lí do để cưới cô ấy.”
Heechul :” Tôi không muốn nghe, không muốn một chút nào cả. Phải mất rất nhiều thời gian tôi mới có thể bình tâm lại. Để trở thành một người đàn ông như hôm nay, tự đóng băng trái tim mình lại, nhưng anh….”
Hankyung :” Cô ấy đã sắp chết. Cô ấy ra đi ba năm trước, một tháng sau khi sinh được một đứa bé gái.”
Heechul :” Tôi không tin..”
Hankyung :” Lí do để anh đồng ý cưới cô ấy là vì bố anh sẽ giết em nếu anh không làm theo ý ông. Cô ấy sắp chết, nhưng lại muốn cưới anh và có một đứa bé. Anh chỉ giúp cô ấy thực hiện điều đó mà thôi. Ngoài ra giữa hai bọn anh không có gì cả, ngủ phòng riêng, không âu yếm ân ái gì nhau cả! Cô ấy đã cảm thấy thật tệ khi làm chúng ta tan vỡ và anh có thể nghe tiếng cô ấy khóc vào mỗi đêm khuya.”
Heechul không nói nên lời nào cả.
Hankyung quỳ hẳn xuống trước Heechul :” Anh chưa bao giở quên được em và sống tốt được khoảng thời gian đó… Anh đã, đang, và mãi là của em… sẽ mãi mãi Heechul ah…”
“Nó dằn vặt tôi mỗi ngày…” Heechul nói trong nước mắt.
Hankyung ôm Heechul vào lòng :” Một cơ hội thôi Chullie… Một mà thôi.”
Heechul :” Em…”
Hankyung :” Heechul ah.. làm ơn…”
Heechul nhìn Hankyung lưỡng lự, rồi đẩy anh ra, chạy đi…. vào nhà vệ sinh để nôn =D ( tưởng chạy luôn chớ).
Hankyung chạy vào giúp Heechul lau chùi miệng mồm, mặt mũi cho sạch sẽ rồi ôm lên giường, ru ngủ.
Heechul :” Tôi nên rời khỏi đây.”
Hankyung :” Không… Nghỉ ngơi tại đây và anh sẽ đi xử lí lũ cặn bã cho em, được không?”
Heechul cuối cùng cũng bỏ cuộc, kéo mền lên đắp, và khẽ nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Hankyung cười, bước ra khỏi phòng, liên lạc với ai đó rồi nhìn vào đứa con gái ba tuổi đang đứng cạnh cửa ngắm “ai kia” của anh.
Cô bé :” Bố ah?”
Hankyung cười :” Lại đây với bố nào.”
Cô bé chạy đến hỏi :” Bố có khách hả ?”
Hankyung :” Ừm. Con tới xem thử đi, người đó đang ngủ trên giường bố ấy.”
Cô bé nhìn Heechul rồi cười :” Mẹ mới của con đó hả bố ? Mẹ đẹp quá cơ!”
Hankyung :” Con đoán đúng rồi, bé cưng.”
Cô nhóc xem ra rất thích thì phải :” YAY”
Hankyung :” Ngắm như vậy được rồi, bây giờ để mẹ ngủ nào.”
Cô bé hạnh phúc gật đầu, nhảy chân sáo đi ra khỏi phòng với bố. Từ nay, mỗi khi bố bận, bé sẽ có mẹ thay thế rồi…
Và chúng ta sẽ là một gia đình hoàn hảo…
Chapter 43: Thiếu dữ liệu
Heechul mở mắt nhìn xung quanh mình, cơ thể anh đang ở một trạng thái tồi tệ đến nỗi ngay cả việc ngồi thẳng lên đàng hoàng anh cũng không làm được. Anh biết anh vẫn còn ở trong phòng ngủ Hankyung, lặng lẽ thở dài. Heechul phải làm gì bây giờ, liệu có nên tin câu chuyện tối qua của Hankyung hay không….
Đang nghĩ ngợi, cánh cửa phòng bật mở và một bé gái dễ thương tầm ba tuổi chạy vào, không hề ngại ngùng mà ngồi kế anh
“Mẹ dậy rồi sao?” Cô bé nói.
Heechul nhìn cô bé với ánh mắt đầy khó hiểu :”Cái gì?”
Hankyung bước vào phòng :”Jan Di con đây rồi…. Em dậy rồi, cảm thấy trong người khỏe chứ?”
Heechul tránh né ánh nhìn từ người đó :”Tôi muốn về nhà tôi.”
Hankyung :”Em cũng tự biết tình trạng cơ thể của mình như thế nào mà, không cần anh phải nói đâu nhỉ.”
Heechul: “Không cần tới anh lo. Cho tôi đi.”
Jan Di bật khóc: “Mẹ muốn đi sao?”
Heechul đưa mắt nhìn cô bé chưa gặp bao giờ đang ngồi kế mình, lúng túng không biết làm thế nào cho đúng.
Hankyung dỗ dành: “Không phải đâu, mẹ sẽ ở đây với chúng ta mãi luôn ấy chứ.”
Jan Di:“Thật chứ bố, mẹ sẽ ở chứ không đi đúng không?”
Heechul vẫn không trả lời cô bé, Hankyung mỉm cười: “Con đi thay đồ chuẩn bị đi, bố chở con đi đến trường.
Jan Di:“Mẹ cũng đi cùng chúng ta luôn chứ?”
Hankyung: “Ừm, con đi chuẩn bị mau đi.”
Nghe xong, Jan Di liền chạy đi thay đồ, bỏ lại hai người lớn nói chuyện =D…
Heechul: “Tôi không phải là mẹ con bé.”
Hankyung: “Con bé mới sinh ra một tháng đã mất mẹ, không biết mẹ mình như thế nào… Nhưng khi nhìn hình em trên tường thì lại muốn em là mẹ nó. Hơi lạ nhưng nói anh không vui vì điều đó là nói dối.”
Heechul: “Tôi không muốn ở đây. Anh nghe không hiểu hay sao vậy?”
Hankyung: “Đưa con bé đến trường rồi anh có chuyện muốn nói với em.”
Heechul: “Chuyện gì?”
Hankyung: “Chuyện có liên quan đến Siwan.”
Heechul thở dài, nhận viên thuốc từ tay Hankyung: “ Nó sẽ giúp em khỏe hơn đấy!”
Heechul nhận lấy, lí nhí cảm ơn rồi uống một lèo.
Hankyung cười vui vẻ, ngồi xuống giường, nhìn thẳng vào mắt Heechul. Anh cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Hankyung đang phả vào mặt mình, dường như ý chí của anh đang bị đánh đổ thì phải, anh nhớ lắm, chàng trai ngày nào mà anh yêu…
Heechul muốn tha thứ, rồi hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau suốt quãng đời còn lại…. nhưng giữa hai người còn có đứa bé, một bằng chứng sống, một bé gái từ người vợ trước để nhắc nhở anh về quá khứ ngày ấy, Hankyung bỏ anh để đi cưới một người khác không phải là anh…
Hankyung: “ Em đang nghĩ gì vậy ?”
Heechul nhìn thẳng vào mắt Hankyung, rồi né tránh ánh nhìn mà trả lời: “Không gì cả.”
Hankyung: ” Con bé rất thích em.”
Heechul: “Gì cơ?”
Hankyung: “Ý anh là Jan Di… anh kể cho con bé nghe về em mỗi buổi tối trước khi đi ngủ… Câu chuyện về lúc anh gặp em như thế nào luôn làm con bé thích thú…”
Heechul chỉ biết cười… Phải, họ gặp nhau như câu chuyện cổ tích của nàng công chúa và chàng hoàng tử, họ yêu nhau… nhưng đáng tiếc, đây là đời, và đời thì luôn phũ phàng…
Hankyung nhận ra được sự đau buồn đâu đó trong ánh mắt Heechul.
Trước đây, mỗi khi anh nhìn được nỗi buồn của người yêu như thế này, anh sẽ không ngồi yên. Anh sẽ bắt kẻ dám làm người yêu anh buồn trả giá đắt! Nhưng biết làm sao khi lần này kẻ đó lại chính là anh…
Đưa tay nắm nhẹ cằm Heechul, rồi từ từ kề sát vào đôi môi ai kia. Khi chạm vào, ngay lập tức cảm nhận được vị ngọt môi người yêu, thế là anh đè cái kẻ còn đang bị ngơ kia xuống giường, chậm rãi thưởng thức môi mềm ngọt ngào của Heechul.
Heechul vẫn còn sốc trước hành động của anh, nên cứ thuận theo Hankyung mà nằm xuống, cũng đáp trả lại nụ hôn kia…
Tay Hankyung bắt đầu di chuyển, luồn xuống dưới áo Heechul sục xạo. Anh thèm muốn Heechul đến điên dại mất rồi, muốn nếm mãi cái vị ngọt trên con người này, bù lại cho những tháng ngày qua… Hankyung chỉ muốn lột trần người đang nằm ngay dưới anh, làm tình từ lần này đến lần khác, cho đến khi nào Heechul không thể đứng dậy, nằm trên giường nguyên cả một tuần thì càng tốt…
Anh muốn chuộc lại những lỗi lầm anh đã gây ra ba năm trước cho người anh yêu nhất quả đất này, anh muốn làm tất cả, những gì tốt nhất…
Một cách bất ngờ, Jan Di mở cửa phòng, nhìn vào ba mẹ mình một cách hạnh phúc, mẹ chịu ở lại nhà với Jan Di và bố rồi =))
Heechul liền nhìn thấy Jan Di đang đứng ở cửa, đẩy mạnh Hankyung ra, thở hổn hển cố gắng lấy lại hơi.
Hankyung nhìn Heechul cười ngây ngất, hạnh phúc, anh vẫn có thể làm cậu thở một cách khó nhọc chỉ với một nụ hôn.
Heechul sửa lại áo quần, đứng lên khỏi giường, nhưng không hiểu sao anh lại thấy chóng mặt, bước lùi lại định vịnh vào giường thì lại được Hankyung ôm gọn trong vòng tay mạnh khỏe
Heechul liền đỏ mặt, chui ra khỏi lòng anh, bước tới nắm tay Jan Di dắt đi: “Con xong rồi phải không ?”
Hankyung: “Chúng ta đi thôi nào.”
Jan Di: “Vâng ạ.”
Heechul gật đầu, để im cho Jan Di dắt tay mình đi, cảm thấy thật ấm áp. Heechul phải thừa nhận rằng ngoại trừ một điều đó là đây là con gái của người phụ nữ đó, con bé là đứa trẻ dễ thương nhất mà anh từng gặp, hơn nữa, con bé giống ba như khuôn đúc nên cái sự thật kia có thể coi như tạm quên đi.
Hankyung cảm thấy thật dễ chịu khi Heechul và cô con gái nhỏ bé nắm tay nhau thân mật như vậy, anh chạy lên nắm tay còn lại của con bé, ba người cùng đi xuống xe Hankyung.
Heechul ngồi hàng ghế trên, trong khi Hankyung cho Jan Di ngồi vào ghế trẻ em đằng sau, rồi cũng ngồi vào ghế và lái xe đến trường.
Trên suốt con đường, Heechul không hề rời mắt cô bé đang ngồi ghế sau cứ hát líu lo, cố gắng đặt tên cho cảm xúc anh dành cho cô bé. Mẹ con bé là cô ả, nhưng một mặt khác, con bé cũng là con gái của Hankyung, hơn nữa Jan Di không phải là lí do để hai người bị chia cắt, nó chỉ là một đứa trẻ vô tội mà thôi.
Hankyung đậu xe, chạy nhanh lui sau giúp Jan Di ra khỏi xe, Heechul cũng theo quán tính mà nắm lấy tay còn lại của con bé, dắt đến lớp học.
Sau khi được Heechul hứa là sẽ đến đón và đi mua đồ cùng mình, Jan Di mới buông tay ra khỏi áo anh và cho anh đi.
Hankyung đi cùng Heechul ra bãi đậu xe, lấy xe đưa Heechul đến một nhà hàng gần đó để ăn sáng.
Heechul: ” Anh muốn nói chuyện gì?”
Hankyung: “Một người bạn gọi cho anh vào tối qua vào báo rằng, có vẻ như Siwan đã tráo đổi một số thông tin trong kho dữ liệu của Interpol trước khi hắn bỏ đi.”
Heechul: “Anh đang nói tới cái gì vậy?”
Hankyung: “Tên đã dùng vũ lực với em em và ông Kim, tên hắn đã được đổi thành Kim Jong Kook, không hề có một vết tích gì của Choi Siwan !!! Có vẻ như hắn ta không xuất hiện nhưng có một số thông tin về Choi Daniel, một người có một hồ sơ sạch sẽ, cho dù là vé thu lệ phí xe gì đó.”
Heechul như không tin: “Làm thế nào mà được?”
Hankyung: “Có vẻ như có một nhân viên trong công ty làm việc này cho hắn ta.”
Heechul: “Nhưng làm thế nào mà…”
Hankyung: “Anh sẽ bắt được hắn thôi. Hắn đang rong chơi vui vẻ ở ngoài vì nghĩ rằng không ai đưa hắn vào tròng được, nhưng anh sẽ đổi thông tin lại và Siwan sẽ bị truy nã thôi.”
Heechul: “Bằng cách nào?”
Hankyung: “Việc này rất nguy hiểm nhưng vì đó là em, anh sẽ làm mà không cần nghĩ tới lần thứ hai đâu.”
Heechul: ” Tôi không nhớ có nói cho anh cơ hội thứ hai.”
Hankyung: “Anh không cần em phải nói, anh thấy được cách em nhìn Jan Di.”
Heechul nhìn vài dĩa đồ ăn còn nguyên của mình: “Con bé rất dễ thương.”
” Jan Di yêu em và anh cũng thế.” Hankyung đáp.
Heechul ngập ngừng: “Em….”
Hankyung: “Em vẫn còn yêu, vẫn còn cần anh đúng không?”
Heechul phủ nhận một cách yếu ớt: “không…”
Hankyung: “Vậy là em không cần anh?”
Heechul: “Ý em không phải vậy.”
Hankyung đắc ý: “Oh, vậy là em cần anh.”
Heechul cãi không lại: “Yash, dừng lại đi.”
Hankyung xích lại gần hôn Heechul ngọt ngào: “Dừng cái gì cơ”
Heechul cười nhẹ: “Không có gì.”
Hankyung: ” Ăn đi nào, em ốm quá rồi đấy.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian